Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013
Nghỉ chân trên đỉnh đèo Mang jang nhìn những bông Cúc quỳ nở ven đường liên tưởng đến cậu bé trong mẫu chuyện đọc từ thuở ấu thời....
Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em ông là giáo viên tiểu học trường làng.
Mỗi buổi chiều ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy háo hức đưa tay vẫy chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.
Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."
Hôm sau, người em thấy ông anh giở chiếc vali hóa trang của ông ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.
Mỗi buổi chiều ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy háo hức đưa tay vẫy chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.
Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."
Hôm sau, người em thấy ông anh giở chiếc vali hóa trang của ông ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.
Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013
Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013
Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013
Ngày Mẹ sinh.
Thy glass will show thee how thy beauties wear,
Thy dial how thy precious minutes waste
Shakespeare
(Tấm gương sẽ giúp chàng nhìn rõ vẻ đẹp đã phai tàn
Chiếc đồng hồ cho thấy bao thời giờ quý giá đã trôi đi vô nghĩa)
Chiếc đồng hồ cho thấy bao thời giờ quý giá đã trôi đi vô nghĩa)
Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013
Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013
Chút tâm tình với Vịt
Giữa sa mạc. Để làm dịu cơn khát của mình, chàng hoạ sĩ đã vẽ trên cát một con suối.
Khi chàng bỏ đi, một mạch nước ngầm đã tràn lên bức tranh khe suối ấy.
Đoàn lữ hành đã tìm thấy xác chàng hoạ sĩ cách đó không xa. Dẫu sao thì họ cũng đã uống nước thoả thích.
Nhật Chiêu
Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013
Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013
Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013
Ngàn sau...hiu hắt đồi bông lau
“Những cơn mưa buồn trong mùa khô hạn
Cũng chẳng xanh thêm hoa cỏ trên đồng”
Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013
Chùa Phật học Phan Thiết.
Tôi tìm đến, tượng đài đang trùng tu....
Chẳng sao cả...
Hương hoa và lòng thành kính tôi tìm đến kính dâng đấng Từ ân để tạ ơn :
lời khẩn cầu của tôi và người ấy, đêm ấy Linh ứng.
Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013
Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013
Hành Phương Nam
“ Nợ thế chưa trả tròn một món
Sòng đời thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay”
Sòng đời thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay”
Nguyễn Bính
Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013
Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013
Câu chuyện nước Mỹ gửi tới những người phụ nữ Việt Nam, “ Bạn sẽ là một phước lành không thể thiếu dành cho những người đàn ông may mắn của đất nước này”
Một đêm, Tổng thống Obama và phu nhân Michelle đã quyết định thay đổi không khí và đi ăn một bữa ăn tối giản dị tại một nhà hàng không quá sang trọng. Khi họ đang ngồi, chủ nhà hàng đưa một lời đề nghị bí mật tới Tổng thống rằng ông có thể nói chuyện riêng với đệ nhất phu nhân được không. Tổng thống đồng ý và vợ ông, bà Michelle đã có một cuộc trò chuyện với chủ nhà hàng.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Tổng thống Obama đã hỏi Michelle "Tại sao anh ấy có vẻ quan tâm đến việc nói chuyện với em vậy?" Michelle nói rằng trong những năm niên thiếu, chủ nhà hàng này đã thích bà một cách điên cuồng. Sau đó, Tổng thống đùa rằng: "Nếu em mà kết hôn với anh ấy, chắc hẳn giờ em đã là chủ sở hữu của nhà hàng đáng yêu này rồi." Michelle trả lời: "Không, nếu chuyện đó xảy ra, hiện giờ anh ấy đã là Tổng thống". ( ? )
Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013
It is not death that a man should fear, but he should fear never beginning to live...( ? )
Cái chết không làm đàn ông sợ hãi, nhưng anh ta sợ bắt đầu sống như thế nào ...
( ảnh fb Phuong Dong )
Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013
Chúng ta chạm đến Thiên Đàng khi đặt bàn tay mình lên cơ thể một sinh linh
Tình yêu là đốm lửa của cuộc sống, là sự thăng hoa của tình bạn, là sự hợp nhất của tâm hồn. Nếu nói cảm tình của nhân loại có thể phân biệt đẳng cấp, tình yêu luôn thuộc về một cấp cao nhất.
Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013
Vine Deloria, Sioux
Tôn giáo chỉ dành cho những người sợ xuống địa ngục.
Tâm linh dành cho những ai đã từng ở đó rồi !
Tâm linh dành cho những ai đã từng ở đó rồi !
Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013
"Morning" sculpture by Kurt Trampedach
Sớm mai thức dậy lên face nhận chia sẻ ảnh của Art of Jonty Hurwitz...
Morning một lời chào lạnh buốt xương da...
Beautiful indeed..... Beautiful indeed...Thực sự đẹp.... Thực sự đẹp....
Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013
Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013
Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013
Quy nhơn chiều giông gió.
Ngồi trên mỏm đá,dưới kia là vực sâu,
Chông chênh giữa cao và rộng, tôi ngộ ra rằng :
Trong đời không có thắng và bại, được mất chỉ là ảo tưởng của những gã khờ.
Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013
Lời dâng
Poem 6
Pluck this little flower and take it, delay not! I fear lest it droop and drop into the dust.
I may not find a place in thy garland, but honour it with a touch of pain from thy hand and pluck it. I fear lest the day end before I am aware, and the time of offering go by.
Though its colour be not deep and its smell be faint, use this flower in thy service and pluck it while there is time.
( Hái bông hoa nhỏ bé này đi, rồi cầm lấy, đừng trù trừ anh ạ. Em sợ hoa sẽ rũ cánh và rơi vào cát bụi mất thôi.
Nếu trên vòng hoa đã kết không còn chỗ thì cũng nên bằng tay mình, anh ạ, qua va chạm đớn đau, ban vinh dự cho hoa mà ngắt hoa đi. Em sợ ngày sẽ hết trước khi em biết và thời gian dâng hiến qua đi.
Tuy sắc chẳng thắm tươi, hương không ngào ngạt, song hãy dùng hoa này mà hiến dâng anh ạ, và hái hoa khi thời gian còn đó, anh ơi.)
Pluck this little flower and take it, delay not! I fear lest it droop and drop into the dust.
I may not find a place in thy garland, but honour it with a touch of pain from thy hand and pluck it. I fear lest the day end before I am aware, and the time of offering go by.
Though its colour be not deep and its smell be faint, use this flower in thy service and pluck it while there is time.
( Hái bông hoa nhỏ bé này đi, rồi cầm lấy, đừng trù trừ anh ạ. Em sợ hoa sẽ rũ cánh và rơi vào cát bụi mất thôi.
Nếu trên vòng hoa đã kết không còn chỗ thì cũng nên bằng tay mình, anh ạ, qua va chạm đớn đau, ban vinh dự cho hoa mà ngắt hoa đi. Em sợ ngày sẽ hết trước khi em biết và thời gian dâng hiến qua đi.
Tuy sắc chẳng thắm tươi, hương không ngào ngạt, song hãy dùng hoa này mà hiến dâng anh ạ, và hái hoa khi thời gian còn đó, anh ơi.)
Đỗ Khánh Hoan dịch
Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013
".....Không còn gì cho anh."
Xuân xưa chưa theo chồng
Hồn như vuông lụa nhỏ
Anh đến từ phương xa
Đặt vào bông hoa đỏ.
Em gói hoa vào lòng
Sợ hương bay theo gió
Ngờ đâu hoa có gai
Rạch hồn vuông lụa nhỏ.
Như xuân không trở lại
Anh đến rồi anh đi
Để mặc em ngơ ngẩn
Nhìn vết thương dậy thì.
Hạ về em nức nở
Thu sang gió ngập phòng
Gấp hồn như gấp lụa
Mùa đông em sang sông.
Tháng năm tàn như mộng
Chảy một giòng sóng đời
Anh trở về đòi lại
Bông hoa anh bỏ rơi
Anh ơi hoa đã héo
Vết thương xưa đã lành
Vuông lụa chồng em giữ
Không còn gì cho anh.
Hồn như vuông lụa nhỏ
Anh đến từ phương xa
Đặt vào bông hoa đỏ.
Em gói hoa vào lòng
Sợ hương bay theo gió
Ngờ đâu hoa có gai
Rạch hồn vuông lụa nhỏ.
Như xuân không trở lại
Anh đến rồi anh đi
Để mặc em ngơ ngẩn
Nhìn vết thương dậy thì.
Hạ về em nức nở
Thu sang gió ngập phòng
Gấp hồn như gấp lụa
Mùa đông em sang sông.
Tháng năm tàn như mộng
Chảy một giòng sóng đời
Anh trở về đòi lại
Bông hoa anh bỏ rơi
Anh ơi hoa đã héo
Vết thương xưa đã lành
Vuông lụa chồng em giữ
Không còn gì cho anh.
Trần Mộng Tú
" Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa "
Anh gởi tặng em trang sách nói về lòng đất
Để biết những gì quý báu thường ít biểu lộ ra ngoài
Xin em hãy cùng anh tin rằng giữa những tiếng ồn ào và những kẻ ồn ào
luôn có người lặng lẽ
lặng lẽ như bông hoa
như niềm hy vọng
Lê văn Ngăn
Buổi sáng với Lê Văn Ngăn
Văn chương dù thanh cao
vẫn chỉ là sản phẩm phụ so với sự sống,
khổ đau, hạnh phúc.
Từ đó, tôi dành niềm tin
cho các nhà thơ không bao giờ lên tiếng.
Lê Văn Ngăn
Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013
Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013
Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013
Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013
Love’s Secret
I told my love, I told my love,
I told her all my heart;
Trembling, cold, in ghastly fears,
Ah! she did depart!
Wiliam Blake
Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013
" Một chút linh hồn nhỏ, đi về chân núi xanh."
Tôi châm điếu thuốc nữa
Đốt tàn thêm tháng năm
Chiếc bắc xa dần bến
Đời xa dần tuổi xanh
Nước tách nguồn về biển
Sầu lại chảy về hồn
Tôi đưa tay vuốt mặt
Nghe bàn tay trống trơn.
Tô Thùy Yên
Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013
Bảo tàng Quang Trung tháng 7 năm 2009
Bảo tàng nầy,
Chỉ tuyệt vời khi anh đến cùng em
Khi không còn ai trong sảnh
Và anh hôn em
Đó là điều tuyệt vời nhất.
Aziz Nesin
Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013
Thiên thu trong đóa hoa rừng.
To see World in Grain of Sand
And a Heaven in a Wild Flower
Hold Infinity in the palm of your hand
And Eternity in an hour
Wiliam Blake
Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013
Nguyệt quế đêm mưa
Mưa, sân chùa đêm không trăng cô quạnh…Đông cận kề, Thu như vẫn chần chờ dưới lớp lá khô xào xạc mỗi bước chân…cuối vườn cây nguyệt quế chỉ còn vài đốm trắng mong manh…mùa hoa đã qua, ta lại một lần lỡ hẹn….
Cơn gió thoáng…vị lạnh của sương đêm đẫm hương nguyệt quế…trong ta bừng lên tiếc nhớ ngất ngây…mùi hương đưa ta về lối cũ…6 năm ấm lạnh như đọng cả trong mùi hương….
Hương nguyệt quế mỗi lúc cho ta một cảm xúc khác…nồng nàn vòng tay siết chặt…cuống quít môi hôn…bơ vơ giọt nước mắt nhớ người….và đêm nay văng vẳng trong mùi hương tiếng piano bản Sonate 14….
Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013
Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013
" Hiu hắt chiều xanh, lạnh đất Tề."
Chiều mưa biên giới anh đi về đâu?
Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu
Kìa rừng chiều âm u rét mướt
Chờ người về vui trong giá buốt
Người về bơ vơ
Đêm đêm chiếc bóng bên trời
Vầng trăng xẻ đôi
Vẫn in hình bóng một người
Xa xôi cánh chim tung trời
Một vùng mây nước
Cho lòng ai thương nhớ ai.
Về đâu anh hỡi mưa rơi chiều nay
Lưng trời nhớ sắc mây pha hồng
Đường rừng chiều cô đơn chiếc bóng
Người tìm về trong hơi áo ấm
Gợi niềm xa xăm
Nguyễn văn Đông
Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013
Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013
chiếc thúng nan cũng đủ gợi nhớ một quãng đời xa
Tôi cầu mong em không truân chuyên, chờ đợi vô vọng như tôi....
Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013
" Tháng ngày qua, hôm nay nữa dần trôi."
" Sen tàn cúc lại nở hoa
Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân"
Nguyễn Du
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)