Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Đất nước những tháng năm thật buồn


Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác
Sao mình thức?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành?
Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người
Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi?

Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi
Cho người đã khuất và người sống hôm nay …

22.4.2013
Nguyễn Khoa Điềm

Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013

Tháng tư buồn

" Tôi như người mù chữ,
Trước sách đời muôn trang."
Đỗ Trung Lai

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

" ....chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu...Em ám ảnh tôi trọn kiếp nầy."


"...Tình ngỡ đã phôi pha
nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa
nhưng người vẫn quanh đây
Những bước chân mềm mại
đã đi vào đời người
Như từng viên đá cuôị
rớt vào lòng biển khơi

Tình ngỡ chết trong nhau, nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu, nhưng người vẫn bâng khuâng
Những ngón tay ngại ngùng đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động hết cuộc đời lênh đênh
Người ngỡ đã xa xưa, nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa, nhưng còn quá bao la..."

Trịnh Công Sơn

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Bữa tiệc trần gian

( ảnh : DIENDANCOKHI.NET )

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

100 ngày vào cuộc chơi mới của nhạc sĩ Phạm Duy

Trên mười ngón tay anh chẩy xuống ngàn ngàn dòng lệ long lanh ngũ sắc, bật lên những tiếng cười hoan ca cho dân tộc Việt.
Anh viết những dòng sử Việt bằng âm nhạc, anh bắn những nốt nhạc thay đạn vào suốt chiều dài của cuộc chiến ngoại xâm.
Anh nhắc nhở công ơn tổ tiên, anh hùng dân tộc mỗi ngày trên môi người Việt.
Anh khóc cười bằng nốt nhạc lời ca cho tình yêu, con người, quê hương, dân tộc.
Anh băng bó vết thương trong chiến tranh, anh đốt lửa tìm kiếm hòa bình.
Anh vung tay, mây trôi như lụa giũ, nước như thủy tinh vỡ, anh khắc hình cha Lạc Long Quân vào núi, núi không còn là đá, anh thả tình mẹ Âu Cơ xuống biển, biển không còn là đại dương.
Ngôn ngữ trong những ca khúc của anh trong suốt, lãng mạn, bát ngát tình tự dân tộc, đẹp như những viên ngọc trắng, trong như những giọt nước mưa.
Anh lên rừng, rừng thay lá, anh xuống suối, suối khóc òa. Bằng âm nhạc, bằng tình tự dân tộc anh đi từ Ải Nam Quan đến mũi Cà Mâu suốt cuộc đời mình không ngơi nghỉ.
Tình yêu quê hương trong ca từ của anh làm cho cả người hát và người nghe ứa lệ.
Ở những vết thương anh cho máu chẩy thành mật ong, đám khói là hơi thở của mái nhà, em bé là con trâu, cái áo rách, cái bếp lửa là mẹ, củ khoai, bát nước chè là những người con.
Ngôn ngữ Việt dưới ngón tay anh trở thành Tiếng Nước Tôi thiêng liêng của dân tộc. Anh mang những tinh hoa của ngôn ngữ Việt tặng cho người Việt.
Âm nhạc lời ca của anh ngập tràn tình yêu thương người Việt, nước Việt.
Trong tình yêu đôi lứa của nhân gian anh cho cô tiên hiện xuống giữa đời, cỏ hồng mọc trên những sườn non không bao giờ úa, anh rùng mình hạnh phúc bằng âm giai.
Anh thanh, anh tục, anh thiền, anh đập phá bằng âm nhạc.
Anh uống, anh ăn, anh thở, giữa âm điệu và lời ca.
Anh sống đời mình trong mỗi phân vuông của cuộc đời bằng âm nhạc, anh chưa để lãng phí một giây phút nào của cuộc sống.
Anh để lại cho đồng chủng anh, cho kho tàng âm nhạc của dân tộc Việt một khối gia tài không một ngoại bang nào chiếm đoạt được.
Anh là một món quà quý giá mà cuộc tiến hóa của bao đời tổ tiên Việt Nam đã đúc kết nên và trao cho dân tộc vào thế kỷ 20.
Anh sinh ra và nằm xuống trên quê hương mình, nước Việt Nam.
Xin gửi anh một lời Cám Ơn Trân Quý.
Trần Mộng Tú

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

" Có em, có cả thiên đường "

" Không em, chút cỏ vô thường cũng không ."

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

" Cả một dòng sông đứng lại chờ"

" Tôi xa người nắng buồn trên vai,
Môi tôi mùi thuốc còn thơm mời,
Người xa tôi một dòng sông trắng,
Dãy núi bên kia có ngậm ngùi.

Tôi xa người hàng cây bâng khuâng,
Nước dâng chiều xuống nhớ muôn trùng,
Người xa tôi có ra đứng ngóng,
Một cánh chim bay ở cuối rừng.

Tôi xa người như xa mùa xuân,
Ngực tôi còn đọng chút hương trầm,
Mảnh trời trong mắt còn xanh biếc,
Người đã mơ hồ như vọng âm.

Tôi xa người như xa cơn mưa,
Tóc tôi còn ướt đến bây giờ,
Nhớ tôi người có châm điếu thuốc,
Nhớ tôi người có đi trong mưa.

Tôi xa người như xa quê hương,
Những dấu thân yêu mất cuối đường,
Người nhặt hộ tôi hoa dĩ vãng,
Lau giùm dòng lệ ở vết thương.

Người xa tôi gió cũng lặng thinh,
Tôi rung nỗi nhớ ở quanh mình,
Người như suối chảy qua rừng vắng,
Cả một dòng sông đứng lại chờ."

Trần Mộng Tú

Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

" Gọi nhau"

" Gió tự mười phương hú gọi đông,
Cành khô nhớ lá khẽ gọi thầm,
Tiếng chim gọi bạn trong sương đục,
Tôi gọi tên người, tiếng gọi câm."

Trần Mộng Tú

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Mưa Sai Gòn...Mưa Qui Nhơn


" Lòng ai còn một chút chi,
Thì xin giữ lấy cho vì lòng nhau."
***
" Chiều nay lại một cơn mưa,
Hình như người ấy ...vẫn chưa lấy chồng.
Khắp trời dông cuộn mây dông
Bóng đen trùm cả nỗi lòng của tôi.

Gió bay tung những bồi hồi,
Hạt sa sầm sập, chỗ ngồi ướt không ?
Lửa lòng vùn vụt mênh mông...
Có hong khô được một ngồng cải xanh ?"

Đặng Thân