Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Chút trăn trở cho đầu năm học mới

Nhìn hai đứa cháu hăm hở cặp sách đến trường, nghĩ đến và thoáng buồn cho nên giáo dục đất nước...
Tôi nhớ  9 năm trước trong buổi lễ quốc khánh Singapore 2004 trong bài phát biểu thủ tướng Lý Hiển Long nói :
 “Chúng ta phải dạy ít đi để học sinh, sinh viên có thể học được nhiều hơn”.
Một câu nói có vẻ nghịch lý, nhưng giờ trở thành  chính sách quan trọng trong nền giáo dục singapore.
Dạy ít để tạo thêm khoản trống trong chương trình, để giáo viên học sinh, sinh viên chủ động hơn trong việc dạy và học,  khơi dậy tư duy sáng tạo riêng, khám phá kỷ năng sống gần với thực tế cho các em, để các em còn có thời gian tiếp cận với những môn học khác như Nghệ thuật, âm nhạc, hội họa, công nghệ thông tin….để các em hình thành nhân cách năng động, sáng tạo và sẽ không còn kiểu học vẹt, học theo thành tích….
Dạy ít nhưng các em học được rất nhiều, tạo dựng một thế hệ trẻ toàn diện
Còn Việt Nam ta, xin dẫn nhận xét của giáo sư Hoàng tụy :
Giáo dục Việt Nam đang lạc hậu, lạc hướng và lạc điệu

GS Hoàng Tụy cho rằng, trong thế giới hiện đại, với xu thế toàn cầu hóa, nước nào không hội nhập được, không thích nghi được, tất sẽ bị cô lập, bị bỏ rơi lại đằng sau, chết lâm sàng rồi từ từ bị đào thải, nếu không sớm tỉnh ngộ”.
GS Hoàng Tụy chỉ ra: Giáo dục đang lạc hướng, lạc điệu từ cái gốc, tức là từ triết lý giáo dục, từ tư duy, quan niệm cơ bản về mục tiêu, đường lối, cung cách làm giáo dục. Nhà trường không thể chỉ dạy chữ, dạy kiến thức, mà còn dạy làm người.
Thực tế xưa nay nhà trường nào cũng làm như thế cả, dù gián tiếp hay trực tiếp, dù có ý thức hay vô ý thức. Cái khác nhau chỉ là ở nội dung và cách dạy người. Dạy cho thanh thiếu niên thành người như thế nào, đó là chỗ khác nhau cơ bản giữa nhà trường lạc hậu và nhà trường hiện đại, tiên tiến.
Những điều đơn giản nầy không biết ông Phạm Vũ Luận bộ trưởng giáo dục và ông Bùi Văn Ga thứ trưởng giáo dục đã nghĩ đến chưa?

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Không phải là lúc ta ngồi đặt vấn đề nữa rồi....

Không phải là lúc ta ngồi đặt vấn đề nữa rồi...
Phải dùng bàn tay mà làm cho tươi mới
Bao nhiêu năm qua ta ngồi ngó nhau, nghi ngờ nhau
khích bác nhau cho cay cho sâu cho thật đau.
Không phải là lúc cứ ngồi mà cãi suông, không tin nơi nhau thế ta định nhờ ai dẫn đầu.
Thế giới ngày nay không còn ma quái, thần tượng phản rồi, còn anh với tôi
Chúng ta đi tới bằng cái bình thường thôi.
Nguyễn Đức Quang

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Đêm ngủ bè trên đầm Đạm Thủy












" Ta mang cho em một chút tình
Vì ta như sông lênh đênh
Môi em cho ta một cánh hồng...
lụa là phút ấy chưa quên."
Trịnh Công Sơn

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Đêm Long An

Đại hội thể thao truyền thống dân tộc thiểu số Trung Quốc lần thứ 9
( ảnh CRI đài phát thanh quốc tế Tàu Cộng )
Thành phố Long An mới tuần trước thôi, một tia lửa nhóm lên, niềm vui òa vỡ...
Giờ trong quán trọ ven sông, mưa lạnh, cô quạnh buồn....
Lang thang lên mạng...CRI đưa tin và hình ảnh...Đại hội thể thao 55 dân tộc thiểu số Trung Quốc lần 9...
NHỤC....Thiếu nữ và áo dài quốc phục Việt Nam sao có ở đây....
Việt Nam ơi ! đã thành dân tộc thiểu số của Tàu Cộng rồi sao....

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Vu Lan Phật lịch 2557

Bông hồng cho Vịt con với cầu mong còn được gởi cho em nhiều nhiều bông hồng đỏ như thế.

Đêm, nhớ đêm Sài Gòn


" Đêm về trên vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ, sầu em bến nào?"
Du Tử Lê

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

Vu vơ đêm Thất tịch

" Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại.
Kim - Kiều lỡ duyên nhau...
Còn có chiều quan tái..."
Đoàn thị Lam Luyến

" Làm sao em biết trăng không lạnh và cánh chim nào không bỏ tôi."

Nhớ Thu xưa

Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.
 THANH TỊNH

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

Lời ru trong mỗi trái tim

Chuyện đã hết và con quạ đen đã chết
Đêm khuya rồi ngủ đi em bé ngoan
Thánh thiện thắng hung tàn
Hãy nhắm mắt trước khi tôi ngủ gật

Ngày xưa mẹ ru tôi bằng tiếng hát
Tình yêu người đẹp như sương trên cỏ hoa
Cuộc sống diệu kì lòng nhân ái bao la
Tôi sung sướng, tôi yên bình nắm trong lòng bàn tay bé con là hạnh phúc

Khi tôi dẫm bàn chân trên mặt đất
mắt Mẹ lặng thầm dõi từng bước con xa
Đời dạy tôi giá đắt của thật thà
Lúc xót xa trong tim tôi là lời ru ngày thơ bé

Ngủ đi em, đừng nhìn tôi chăm chú thế
Cổ tích giúp con người trung thực với mình hơn
Những lúc rất cô đơn tôi đã không chết vì buồn
Là nhờ vành nôi thuở ấu thơ và hơi ấm Mẹ tôi
khi người cúi xuống.

Vương Tuyết Mai