Memorial
Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014
Như lá vàng lảo đảo, anh lui về trong đêm..
Một đêm trăng mờ ảo
anh tìm về thăm em
phố buồn như hoang đảo
gió ngừng ru bên thềm
ánh đèn sao le lói
căn phòng sao đìu hiu
anh lặng người thầm hỏi
kiếp người sao tiêu điều
anh đi vòng sau nhà
một mình như bóng ma
giật mình anh nghe thấy
có tiếng gì bay xa
rồi đêm trăng mờ ảo
anh lại về thăm em
như lá vàng lảo đảo
anh lui về trong đêm
Nguyễn Đức Sơn
anh tìm về thăm em
phố buồn như hoang đảo
gió ngừng ru bên thềm
ánh đèn sao le lói
căn phòng sao đìu hiu
anh lặng người thầm hỏi
kiếp người sao tiêu điều
anh đi vòng sau nhà
một mình như bóng ma
giật mình anh nghe thấy
có tiếng gì bay xa
rồi đêm trăng mờ ảo
anh lại về thăm em
như lá vàng lảo đảo
anh lui về trong đêm
Nguyễn Đức Sơn
Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014
Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014
Buổi chiều vô tích sự và bất lực....Lên chùa nghe kinh tìm chút bình an...
“ Nhân lọai! Tôi không chơi với các anh nữa
Ván bài nào anh cũng ăn gian.”
Ván bài nào anh cũng ăn gian.”
(Trần Dần)
Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014
Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014
Resort Mõm đá chim Bình Thuận
" Đầu tiên tôi thở cái phào
Bao nhiêu phiền não như trào ra theo
Nín hơi tôi thở cái phèo
Bao nhiêu mộng ảo bay vèo hư không
Sướng nên tôi thở phập phồng
Mây bay gió thổi trời hồng muôn năm
Mai sau này chỗ tôi nằm
Sao rơi lạnh lẽo âm thầm biển ru "
Nguyễn Đức Sơn
Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014
Chiều....
Nhiều khi đợi nắng chiều tan
Tôi mông lung nghĩ theo làn mây trôi
Ngày kia nếu ở trên đời
Cha tôi không cưới mẹ tôi bây giờ
Sinh ra tôi có làm thơ
Để điêu linh vẫn như chờ riêng thôi
Những đêm sao sáng đầy trời
Bỗng nhiên tôi khóc trên đồi hư không
Nguyễn Đức Sơn
Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014
Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014
Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014
Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014
Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014
Đồi Phương Bối đêm mùng bảy.
“ Ai biết mình tóc trắng
Vì yêu ngọn nến tàn
Rừng khuya bên bếp lạnh
Ngồi đợi gió sang canh ”
Vì yêu ngọn nến tàn
Rừng khuya bên bếp lạnh
Ngồi đợi gió sang canh ”
Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014
Chiều mùng hai Tết.
Buổi chiều thờ thẩn ra thăm vườn...sau những cơn mưa cuối mùa tiết xuân mát mẻ, cây, cỏ dại mọc như rừng...
Bao lần đưa tay định nhổ bỏ mà thấy tội...ai cũng có quyền sống...biết ai khôn, ai dại...
Thôi thi...hãy sống hòa thuận với hoa....
Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014
Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Thôi Hộ
Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014
Án thư buồn, kinh sử bụi hồng phai.
“ Các con, thế nào Ba cũng dọn nhà đi viễn xứ
Dù tình quê hương rất khó nguôi khuây
Nhưng nghĩ, giòng sông đã nhơ, lòng người đã đục,
Đâu còn người thương tiếc đám mây bay.”
Nguyễn Bắc Sơn
Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014
Còn chi ai còn chi tôi, trăng xưa đã héo trong lời phụ nhau.
Bóng trăng đã lạnh mây rồi
ta còn hay mất dưới trời hỗn mang
trái sầu ai rụng giếng vàng
bờ sông chia nhớ trăng ngàn lênh đênh
nằm đây chờ chuyến đò lên
sông ơi núi hỡi bập bềnh phương mô
ta đi lòng có trong mồ
bước vô tư vẫn lạnh bờ ly tan
sông xanh trời trắng mây vàng
chút hồn sơ cổ rợn ngàn sương phong
nhớ mùa thu nhớ mùa đông
trái tim buốt giá giữa dòng quạnh hiu
lệ đâu còn khóc cho nhiều
thì thôi nhắm mắt cho chiều đi qua
thì thôi đời vẫn thế mà
hồn khô ráo lệ vẫn ta một mình
nằm quên đời một phù sinh
đi quên sông bến thênh thênh bốn trời
còn chi ai còn chi tôi
trăng xưa đã héo trong lời phụ nhau.
Hoài Khanh
ta còn hay mất dưới trời hỗn mang
trái sầu ai rụng giếng vàng
bờ sông chia nhớ trăng ngàn lênh đênh
nằm đây chờ chuyến đò lên
sông ơi núi hỡi bập bềnh phương mô
ta đi lòng có trong mồ
bước vô tư vẫn lạnh bờ ly tan
sông xanh trời trắng mây vàng
chút hồn sơ cổ rợn ngàn sương phong
nhớ mùa thu nhớ mùa đông
trái tim buốt giá giữa dòng quạnh hiu
lệ đâu còn khóc cho nhiều
thì thôi nhắm mắt cho chiều đi qua
thì thôi đời vẫn thế mà
hồn khô ráo lệ vẫn ta một mình
nằm quên đời một phù sinh
đi quên sông bến thênh thênh bốn trời
còn chi ai còn chi tôi
trăng xưa đã héo trong lời phụ nhau.
Hoài Khanh
Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014
" Tấm thân bé mọn bên lề tồn vong..."
Ngược xuôi bao kẻ đi về
Tấm thân bé mọn bên lề tồn vong
Chuyện đời có có không không
Phù vân một áng bùi hồng xa xa
Cớ sao thiên hạ người ta
Vẫn chưa chưa tròn một Quê-Nhà-Bao-Dung?
Vẫn chưa tỉnh giấc hải hùng
Trong cơn trường-mộng-vô-cùng-thời-gian
Tấm thân bé mọn bên lề tồn vong
Chuyện đời có có không không
Phù vân một áng bùi hồng xa xa
Cớ sao thiên hạ người ta
Vẫn chưa chưa tròn một Quê-Nhà-Bao-Dung?
Vẫn chưa tỉnh giấc hải hùng
Trong cơn trường-mộng-vô-cùng-thời-gian
Hoài Khanh
Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014
Nếu một ngày....
Nếu một ngày
Em về nơi bến mới
Con thuyền xưa
bỏ lại chốn này
Nếu một ngày
Ta em
không bạn nữa
Vần thơ kia
rồi thiếu một kẻ say
Tình như thể
ánh trăng mờ khuất
Xót xa hoài
ngóng lá vàng bay
Em về nơi bến mới
Con thuyền xưa
bỏ lại chốn này
Nếu một ngày
Ta em
không bạn nữa
Vần thơ kia
rồi thiếu một kẻ say
Tình như thể
ánh trăng mờ khuất
Xót xa hoài
ngóng lá vàng bay
Bùi Văn Hoài
Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2014
Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014
Đêm ngủ bè trên đầm Thị nại, đọc Trần Mạnh Hảo Tri ân trung tá Hải quần Việt Nam Còng Hòa : Ngụy Văn Thà.
.......................................................
Anh- hạm trưởng chiến hạm Nhật Tảo
Lao thẳng vào tàu giặc cướp
Tên anh còn mãi với Hoàng Sa
Biển vật mình thét đại bác
Giặc bủa vây chiến dịch biển người
Lửa dựng trời dìm tàu giặc
Máu anh cùng đồng đội ngời ngời
Ôm chặt tàu
Ôm chặt đảo
Anh hóa thành Tổ Quốc giữa trùng khơi
Gió mùa đông bắc gào khóc
Ngụy Văn Thà
Mãi mãi neo tàu vào quần đảo
Tổ Quốc ngoài Hoàng Sa
Trận chiến ba mươi phút
Tượng đài anh là phong ba
Đỉnh sóng khói hương nghi ngút
Biển để tang anh bằng sóng bạc đầu
Quần đảo nhấp nhô mộ phần liệt sĩ
Linh hồn anh hú gọi đất liền
Ngụy Văn Thà
Tên anh không phải bài ca
Tên anh là lời thề độc :
- Phải giành lại Hoàng Sa
Sóng vẫn vồ lấy đảo…
.........................
Sài Gòn 15-9-2009
Trần Mạnh Hảo!
Anh- hạm trưởng chiến hạm Nhật Tảo
Lao thẳng vào tàu giặc cướp
Tên anh còn mãi với Hoàng Sa
Biển vật mình thét đại bác
Giặc bủa vây chiến dịch biển người
Lửa dựng trời dìm tàu giặc
Máu anh cùng đồng đội ngời ngời
Ôm chặt tàu
Ôm chặt đảo
Anh hóa thành Tổ Quốc giữa trùng khơi
Gió mùa đông bắc gào khóc
Ngụy Văn Thà
Mãi mãi neo tàu vào quần đảo
Tổ Quốc ngoài Hoàng Sa
Trận chiến ba mươi phút
Tượng đài anh là phong ba
Đỉnh sóng khói hương nghi ngút
Biển để tang anh bằng sóng bạc đầu
Quần đảo nhấp nhô mộ phần liệt sĩ
Linh hồn anh hú gọi đất liền
Ngụy Văn Thà
Tên anh không phải bài ca
Tên anh là lời thề độc :
- Phải giành lại Hoàng Sa
Sóng vẫn vồ lấy đảo…
.........................
Sài Gòn 15-9-2009
Trần Mạnh Hảo!
Thứ Tư, 1 tháng 1, 2014
Anh chụp đầu tiên năm 2014 để riêng tặng một người.
" Lời là muộn của muộn màng sông bể.
Tình là yêu vô lệ tưởng tới nhau.
Em sẽ nhớ rằng xưa kia có kẻ
Đã yêu em và suốt kiếp mang sầu."
Bùi Giáng.
Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013
Nghỉ chân trên đỉnh đèo Mang jang nhìn những bông Cúc quỳ nở ven đường liên tưởng đến cậu bé trong mẫu chuyện đọc từ thuở ấu thời....
Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em ông là giáo viên tiểu học trường làng.
Mỗi buổi chiều ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy háo hức đưa tay vẫy chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.
Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."
Hôm sau, người em thấy ông anh giở chiếc vali hóa trang của ông ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.
Mỗi buổi chiều ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy háo hức đưa tay vẫy chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.
Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."
Hôm sau, người em thấy ông anh giở chiếc vali hóa trang của ông ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.
Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013
Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013
Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013
Ngày Mẹ sinh.
Thy glass will show thee how thy beauties wear,
Thy dial how thy precious minutes waste
Shakespeare
(Tấm gương sẽ giúp chàng nhìn rõ vẻ đẹp đã phai tàn
Chiếc đồng hồ cho thấy bao thời giờ quý giá đã trôi đi vô nghĩa)
Chiếc đồng hồ cho thấy bao thời giờ quý giá đã trôi đi vô nghĩa)
Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013
Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013
Chút tâm tình với Vịt
Giữa sa mạc. Để làm dịu cơn khát của mình, chàng hoạ sĩ đã vẽ trên cát một con suối.
Khi chàng bỏ đi, một mạch nước ngầm đã tràn lên bức tranh khe suối ấy.
Đoàn lữ hành đã tìm thấy xác chàng hoạ sĩ cách đó không xa. Dẫu sao thì họ cũng đã uống nước thoả thích.
Nhật Chiêu
Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013
Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013
Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013
Ngàn sau...hiu hắt đồi bông lau
“Những cơn mưa buồn trong mùa khô hạn
Cũng chẳng xanh thêm hoa cỏ trên đồng”
Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013
Chùa Phật học Phan Thiết.
Tôi tìm đến, tượng đài đang trùng tu....
Chẳng sao cả...
Hương hoa và lòng thành kính tôi tìm đến kính dâng đấng Từ ân để tạ ơn :
lời khẩn cầu của tôi và người ấy, đêm ấy Linh ứng.
Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)