Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

Còn chi ai còn chi tôi, trăng xưa đã héo trong lời phụ nhau.



Bóng trăng đã lạnh mây rồi
ta còn hay mất dưới trời hỗn mang
trái sầu ai rụng giếng vàng
bờ sông chia nhớ trăng ngàn lênh đênh
nằm đây chờ chuyến đò lên
sông ơi núi hỡi bập bềnh phương mô
ta đi lòng có trong mồ
bước vô tư vẫn lạnh bờ ly tan
sông xanh trời trắng mây vàng
chút hồn sơ cổ rợn ngàn sương phong
nhớ mùa thu nhớ mùa đông
trái tim buốt giá giữa dòng quạnh hiu
lệ đâu còn khóc cho nhiều
thì thôi nhắm mắt cho chiều đi qua
thì thôi đời vẫn thế mà
hồn khô ráo lệ vẫn ta một mình
nằm quên đời một phù sinh
đi quên sông bến thênh thênh bốn trời
còn chi ai còn chi tôi
trăng xưa đã héo trong lời phụ nhau.

Hoài Khanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét