Bỏ mặc mưa về bỏ chiều phai
Bỏ mặc hư vô bỏ ngậm ngùi
Bỏ đêm chưa qua ngày chưa tới
Bỏ mặc tay buồn không bàn tay
Bỏ mặc vui buồn bỏ mặc ai
Bỏ mặc chăn không bỏ mặc người
Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi
Bỏ mặc hư vô bỏ ngậm ngùi
Bỏ đêm chưa qua ngày chưa tới
Bỏ mặc tay buồn không bàn tay
Bỏ mặc vui buồn bỏ mặc ai
Bỏ mặc chăn không bỏ mặc người
Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi
Tôi như tín đồ tìm về đất Thánh…vẫn căn phòng cũ,(hay như căn phòng cũ)chỉ khác là một mình….mở máy tính nghe lại bằng headphone thấy chút nghèn nghẹn, nhưng không nghẹn thắt, thấy đắng nhưng không còn thấy cay như ngày đó...không phải là cái đau rã rượi…đã qua cái thuở ấy rồi.
Sống đâu chỉ là nuối tiếc, còn cả quãng đường dài phía trước...
Có điều...nhớ là cảm giác có thật, người đã xa, nhưng mùi hương, kỉ niệm thì vẫn còn theo hoài theo mãi. Vì sao tôi không biết? Câu hỏi này mãi là công án của những kẻ đã từng là Tình Nhân...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét